[Người tình thân mật] – Mai Diễm Phương
Vương Tuấn Khải chỉ nghỉ lại nhà ba ngày, thế nhưng tới thứ bảy Vương Nguyên cũng vẫn phải đi học.
Vương Nguyên khó khăn lắm mới đợi được ngày Vương Tuấn Khải về nhà, kết quả lại chẳng thể ở bên nhau cùng chơi đùa, vì thế tâm trạng tất nhiên không tốt, Vương Tuấn Khải vỗ về cậu:
“Không sao mà, không phải còn chủ nhật sao, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau.”
Vương Nguyên bĩu bĩu môi than thở một lát, sau đó chỉ có thể giả bộ hung dữ nói một câu:
“Thế thì chủ nhật em sẽ ăn thật nhiều thật nhiều thật nhiều đồ ngon”
Sáng sớm, Vương Nguyên lại dậy muộn, phồng miệng uống hết một cốc sữa bò sau đó liền điên cuồng chạy về hướng trạm xe bus.
Vương Tuấn Khải đứng bên trạm dừng, nhìn thấy Vương Nguyên chạy như bay liền không nhịn được mà cười lớn.
“É? Sao anh lại ở đây?”
Vương Nguyên dừng lại trước mặt Vương Tuấn Khải, thở hổn hển gạt gạt lớp tóc mái trước trán.
Cậu dùng ngón tay thon dài rẽ một đường ở ngay giữa tóc mái, đôi mắt to tròn chớp động cố nhìn cho rõ, đôi mắt ấy sáng long lanh giống hệt con thú nhỏ làm người ta yêu thích, Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu như vậy, trước mắt tựa như có hàng loạt dòng chữ “Mẹ ơi tại sao Nguyên Nguyên lại dễ thương đến vậy” lướt qua.
“Đợi em chứ sao nữa, đưa em đi học.” Vương Tuấn Khải thậm chí còn cố tình tỏ ra bình tĩnh, bày ra tư thế đứng tựa vào bảng chờ xe bus, giống hệt động tác tiêu chuẩn của nam chính đợi nữ chính trong phim truyền hình thần tượng.
Thật ra ý của Vương Tuấn Khải chính là: Anh đây muốn ở bên em lâu một chút ấy mà, có cảm động không hả? Còn không mau nhào vào lòng anh đi?
“Xe tới rồi xe tới rồi, mau mau mau, em sắp muộn rồi đây này.” Vương Nguyên vừa nói vừa kéo Vương Tuấn Khải lên xe. Có trời mới biết trong lòng cậu hoàn toàn không hề để ý tới trong lòng Vương Tuấn Khải nghĩ gì, cậu chỉ chú ý tới xe mà thôi. À nói vậy cũng không đúng, cậu còn chú ý tới túi bánh bao nóng hổi trong tay Vương Tuấn Khải nữa.
Vương Tuấn Khải tỏ ra bản thân vừa trúng mười nghìn điểm thương tích do bạn trai học cao trung của mình mang lại.
“Ợ…” Hai người vừa ngồi xuống Vương Nguyên liền ợ một cái. Cậu có chút xấu hổ, nghiêng đầu nhìn Vương Tuấn Khải, thấy người nọ không nói gì liền giải thích:
“Sáng nay dậy muộn, em uống sữa gấp quá nên….”
Vương Tuấn Khải mỉm cười xoa đầu cậu:
“Anh biết mà, anh gọi điện thoại không thấy em bắt máy, vì thế anh biết bạn nhỏ Vương Nguyên của chúng ta lại nằm lười trên giường rồi.”
“Hả, anh gọi cho em? À còn nữa, cái gì mà “lại” chứ? Nguyên Ca em cực kì hiếm khi nằm lười trên giường như vậy nha!” Vương Nguyên vừa nói vừa kéo khóa cặp lấy điện thoại.
Thế nhưng lại bị Vương Tuấn Khải bắt lấy cổ tay:
“Được rồi được rồi, không cần phải lôi điện thoại ra xem đâu, ăn gì trước đã.”
Nói xong liền đặt bánh bao vào tay Vương Nguyên
“Anh biết em không kịp ăn sáng, nên anh đã giúp em mua bánh bao rồi.”
Vương Nguyên thầm nghĩ, quả nhiên là mua cho mình! Vui chết đi được. Nhìn bộ dáng “Anh siêu lắm đúng không?” của Vương Tuấn Khải cậu lại dùng dáng vẻ vô cùng sùng bái mà nói với anh:
“Tiểu Khải, anh thật tốt, anh thật hiểu em!”
“Em dẻo miệng thật đấy.”
Dù ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng Vương Tuấn Khải vô cùng hưởng thụ, không nhịn được mà nhéo nhéo má Vương Nguyên:
“Mau ăn đi.”
Đúng là vẫn nên có người con trai tốt như Vương Tuấn Khải thì mới có thể làm cuộc sống và trái tim trở nên ấm áp nóng hổi như chiếc bánh bao này.
Vương Nguyên cắn một miếng to, rồi lại nhéo một miếng để bên miệng Vương Tuấn Khải, hai má nhồm nhoàm dung giọng không rõ ràng nói với Vương Tuấn Khải.
“A ~”
Vương Tuấn Khải khoát khoát tay nói đã ăn sáng để cậu có thể ăn no, thế nhưng Vương Nguyên không chịu thu tay về.
Cuối cùng Vương Tuấn Khải chỉ đành há miệng ăn miếng bánh.
“Ngon không?”
“Ngon.”
Tới trường Vương Tuấn Khải liền nói tối nay sẽ tới đón Vương Nguyên, hai người vẫy tay chào tạm biệt, hẹn buổi tối gặp lại.
Lúc Vương Tuấn Khải vừa tới trường Đại học, Vương Nguyên ngày nào cũng muốn nhắn tin cho Vương Tuấn Khải, vì thế liền bị người nào đó giáo huấn một hồi.
Không phải Vương Tuấn Khai không muốn ở bên cậu, chính vì quá muốn được ở bên nhau vì thế mới hi vọng Vương Nguyên sẽ cố gắng hơn một chút, không được phép lơ là việc học.
Hai người đã đạt tới trình độ có thể ngầm hiểu đối phương, vào lúc Vương Nguyên lên lớp thì không được liên lạc với người kia.
Vương Nguyên vùi đầu vào bài tập và sách tham khảo, cậu cố gắng hết mình để có thể thi vào trường đại học của Vương Tuấn Khải.
Sau khi học xong hai tiết học Vương Nguyên mới có chút thời gian rảnh lúc nghỉ giữa giờ, cậu nằm bò trên bàn, rút điện thoại ra muốn nhắn tin cho Vương Tuấn Khải.
Thế nhưng lại bị Lí Du vỗ vai, Vương Nguyên chỉ có thể nhét điện thoại vào ngăn bàn rồi quay đầu lại:
“Dạo này học mệt thật đấy, tớ buồn ngủ.”
Lí Du mở miệng định nói điều gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ trả lời một câu:
“Ừm, đúng là mệt thật, dạo này cậu cũng cố gắng mà.”
“Chẳng còn cách nào cả, ai bảo tớ muốn thi vào trường đại học của Vương Tuấn Khải chứ.”
Lí Du nhíu nhíu mày:
“Vương Tuấn Khải?”
Vương Nguyên hít sâu một hơi, vùi đầu vào trong cánh tay, vài giây sau lại thò mặt ra ngoài, tựa như hạ quyết tâm thật lớn mới dám nói với Lí Du:
“Lí Du, tớ nói cho cậu biết chuyện này, tớ và Vương Tuấn Khải, bọn tớ đang yêu nhau.”
Lí Du chỉ cười:
“Không ngạc nhiên mấy, tớ phát hiện từ lâu rồi, chỉ đang đợi xem cậu có định nói với tớ hay không thôi.”
Vương Nguyên nghe Lí Du nói vậy cũng yên tâm:
“Tớ muốn nói với cậu lâu rồi, chỉ là không biết nên nói sao cho phải, cũng sợ cậu không tiếp nhận được chuyện này.”
“Cái này có gì mà không chịu nổi, cậu có yêu đương hay không, ở bên ai, cũng không ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta.”
Nói tới đây vẻ mặt Lí Du có chút oan ức:
“Tớ chỉ buồn bực chút thôi, tới tận bây giờ mới nói cho tớ, tớ còn tưởng cậu không xem tớ là bạn.”
Vẻ mặt ấy của Lí Du chọc cười Vương Nguyên, cánh tay vắt lên vai Lí Du:
“Được rồi đừng bực nữa, đợi thi xong lần này chúng ta làm vài ván?”
Nói xong thì tiếng chuông vào lớp cũng vang lên, hai người mỉm cười rồi ngồi trở lại, mở sách của tiết học này ra chuẩn bị học bài.
Cuộc sống của học sinh lớp mười hai, chỉ có đọc sách, làm để, thi cử, đơn điệu buồn tẻ giống hệt mảnh giấy màu tối tăm. Cách giải tỏa stress duy nhất có lẽ chính là liên lạc với vài người bạn tốt, cùng đùa nghịch vài lần, sau khi vui vẻ qua đi lại vùi đầu vào không khí ôn thi căng thẳng.
Cuộc sống như vậy làm bất cứ ai cũng cảm thấy áp lực.
Vương Nguyên vốn định làm thêm vài đề nữa trong giờ nghỉ trưa, vì vậy sau khi ăn cơm trưa cùng Lí Du xong thì vội vàng trở lại phòng học.
Từ đầu cầu thang cậu đã nghe thấy tiếng cười ầm ĩ phát ra từ trong lớp mình.
Sau khi Vương Nguyên bước vào lớp thì tiếng cười đột nhiên im bặt, vài giây sau các bạn trong lớp đều có đè thấp giọng, cứ ba tới năm người thành một tốp ngồi xung quanh bàn thầm thì điều gì đó.
Vương Nguyên cảm thấy có chút kì quái, quay đầu nhìn Lí Du thì thấy Lí Du hất hất cằm, Vương Nguyên nhìn theo hướng Lí Du chỉ, giây tiếp theo liền ngây ngẩn cả người.
“Lâm Khả thích Vương Nguyên.”
Cởi bỏ lớp vỏ bọc bình tĩnh bên ngoài.
Bên trong có khi lại mãnh liệt như sóng biển cuồng phòng đang rít gào
Này, bạn có sợ không?